Nhà để nghỉ dưỡng (Vacation Home) là gì? Đặc điểm
Mục Lục
Nhà để nghỉ dưỡng
Nhà để nghỉ dưỡng tiếng Anh là Vacation Home.
Nhà để nghỉ dưỡng là nhà ở phụ, không phải là nơi cư trú chính của chủ sở hữu và được sử dụng chủ yếu cho mục đích giải trí như nghỉ dưỡng vào những ngày lễ. Nó còn được gọi là tài sản hoặc nhà ở giải trí, thường ở một vị trí khác với nơi cư trú chính của chủ sở hữu.
Bởi vì nhà để nghỉ dưỡng chỉ được sử dụng vào những thời điểm nhất định trong năm, nhiều chủ sở hữu cho thuê những ngôi nhà này khi họ không sử dụng chúng.
Đặc điểm Nhà để nghỉ dưỡng
Tài sản được chia thành nhiều loại khác nhau, thường để phân loại mục đích thuế thu nhập. Tài sản nơi mà chủ nhà sống được gọi là nơi cư trú chính của họ. Tài sản này có thể là nhà, căn hộ, hoặc chung cư. Một tài sản đủ điều kiện để coi là nơi cư trú chính nếu chủ nhà (cá nhân, vợ chồng hoặc một gia đình) phần lớn thời gian sống ở đó.
Ngược lại, nhà để nghỉ dưỡng có những đặc điểm khác. Loại tài sản này thường được coi là một ngôi nhà thứ hai. Trong hầu hết các trường hợp, nó ở một vị trí khác với nơi cư trú chính của chủ sở hữu. Chủ sở hữu có thể sử dụng tài sản này cho mục đích giải trí như nghỉ dưỡng vào các kì nghỉ, thường là trong vài ngày hoặc vài tuần mỗi năm. Cũng giống như nơi cư trú chính, nhà để nghỉ dưỡng có thể có nhiều hình thức, phổ biến nhất là biệt thự và căn hộ.
Nhà để nghỉ dưỡng không chỉ là một nơi để chủ nhà nghỉ dưỡng, mà còn có thể được cho thuê để tạo thêm nguồn thu nhập cho chủ nhà khi không sử dụng. Ví dụ, một cặp vợ chồng có nơi cư trú chính ở Maine (Mỹ) có thể sở hữu một nhà để nghỉ dưỡng ở Florida trong những tháng lạnh nhất của Maine và cho người khác thuê trong thời gian còn lại của năm.
Nhưng có một vài điều mà chủ sở hữu tài sản cần cân nhắc, trong đó quan trọng nhất là cách nộp thuế đối với tài sản này. Có thể có những hạn chế về thời gian mà chủ nhà có thể cư trú tại đây. Tại Mỹ, việc bán nhà để nghỉ dưỡng bị khấu trừ thuế thu nhập, nhưng ở mức khác so với nhà ở chính.
Mặc dù chúng là một tài sản tuyệt vời, nhưng nhà để nghỉ dưỡng có thể là một thách thức tài chính với chủ sở hữu. Ví dụ, thế chấp cho nhà để nghỉ dưỡng thường có lãi suất cao hơn khoản vay cho nơi cư trú chính của chủ nhà. Đó là bởi vì chúng có nguy cơ vỡ nợ cao hơn vì các cá nhân có xu hướng tiết kiệm cho nơi cư trú chính của họ hơn trong trường hợp gặp khó khăn về kinh tế.
Một số nhà để nghỉ dưỡng có thể được coi là tài sản đầu tư, nhưng không phải tất cả các tài sản đầu tư đều là nhà để nghỉ dưỡng. Chủ sở hữu của nhà để nghỉ dưỡng có thể sử dụng nó để tạo thêm thu nhập cho thuê, làm cho nó trở thành một tài sản đầu tư khi họ không sử dụng nó. Cũng có người mua một tài sản đầu tư như vậy với mục đích bán lại tài sản đó trong tương lai.
Trong khi đó, tài sản đầu tư không nhất thiết phải là nhà để nghỉ dưỡng. Chúng có thể là khu dân cư hoặc toà nhà thương mại, hoặc thậm chí là các toà nhà cấu trúc hỗn hợp – bao gồm cả đặc điểm của khu dân cư và khu vực buôn bán.
(Theo Investopedia)