Điểm tựa vững vàng về tài chính
Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi được tuyển chọn sớm vào một công ty lớn đến mức chỉ cần nói tên công ty thôi là mọi người đều biết. Có khá nhiều lý do khiến tôi muốn được làm việc tại công ty này, một trong số đó là vì tôi thực sự tò mò muốn biết cuộc sống của những tiền bối đi trước sau khi đã hoàn thành xuất sắc tất cả các khóa học của mình sẽ như thế nào.
Khi đến đó, tôi nhận ra rằng văn phòng thực sự rất đẹp và tòa nhà cũng rất tráng lệ. “Những người làm việc ở đó chắc hẳn phải rất tuyệt vời và thật hạnh phúc.” Tôi đã mong chờ từng ngày để được bổ nhiệm vào bộ phận trong công ty ấy.
Trong năm đầu tiên, tôi không có thời gian để quan sát xung quanh. Khi đó với tôi chỉ tập trung vào một việc thôi đã thấy quá nặng nề rồi, nên tôi đã luôn bận rộn cố gắng thích nghi với công việc trong công ty. Từ năm thứ hai trở đi, tôi bắt đầu dần nhận biết mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình. Tôi không biết bây giờ thế nào, nhưng hồi đó, làm thêm giờ là điều bắt buộc.
Công việc thì cũng không ít, nhưng chủ yếu do bầu không khí chung của cả công ty nên dù là những ngày làm xong hết công việc, tôi vẫn phải để mắt đến xung quanh và không thể tan làm đúng giờ. Thỉnh thoảng có những ngày tan làm sớm, tôi thường đi ăn liên hoan với đồng nghiệp.
Không chỉ riêng tôi mà tất cả các nhân viên và quản lý trong phòng đều như vậy. Tôi thậm chí còn không có thời gian để mơ tưởng đến việc tận hưởng những buổi tối trong tuần một cách trọn vẹn. Cứ như vậy tôi mất đi cả sự bình yên trong tâm hồn. Các tiền bối của tôi cũng trải qua những ngày tương tự, và tôi, một cô nhân viên cấp dưới luôn phải lo lắng, chỉ biết sống dựa vào cảm xúc của họ.
Nếu ai đó nói rằng “Trong môi trường làm việc như vậy, bù lại bạn sẽ được dư giả về tài chính, không phải hay sao?”, thành thật mà nói, tiền lương ở đó cũng chẳng có gì khác biệt so với các công ty khác. Tuy phúc lợi và tiền thưởng hiệu suất làm việc có tốt hơn một chút, nhưng mức lương cơ bản lại không cao.
Một lần, trong buổi họp nhóm, nhóm tôi đến sớm hơn một chút nên ngồi trò chuyện cùng nhau, và tôi vẫn nhớ rất rõ khoảnh khắc đó. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau về tiền bạc. Khi đang nói về ý tưởng kinh doanh, tình cờ nhắc đến chủ đề tiết kiệm tiền, và thật ngạc nhiên, nhiều vị tiền bối đi trước trong số đó cũng chẳng có nổi 100 triệu won (khoảng 2 tỷ VNĐ). Tôi cứ tưởng ai làm ở công ty lớn đều có khoản tiền dư giả ít nhất hơn 100 triệu won, nhưng khoảnh khắc đó khiến tôi phải lắc đầu ngao ngán.
Tất nhiên, cũng có những tiền bối khác rất xuất sắc trong việc quản lý tiền bạc. Khi tôi còn là người mới, anh ấy đã dìu dắt tôi và cũng nói chuyện chỉ cho tôi về tầm quan trọng của việc quản lý tiền bạc và khuyên tôi nên đọc cuốn Cha giàu, cha nghèo.
Lời khuyên chân thành ấy đã giúp tôi có thêm động lực, nhưng lý do tôi bắt đầu tích cực quản lý tiền của mình là vì tôi đã tự hỏi “Liệu mình có thể tiếp tục sự nghiệp này cho đến khi tôi 40 hay 50 tuổi không?” Công ty là nơi được phân chia theo cấp bậc và mọi người đều làm việc trong cùng một môi trường với nhau. Nên sẽ rất dễ nhận thấy những vị tiền bối có suy nghĩ “nếu mình nỗ lực, một ngày nào đó mình sẽ leo lên được vị trí ấy”.
Vấn đề là tôi không hề khao khát vị trí đó. Tôi không mảy may ghen tị chút nào cả. Tôi đã chứng kiến rất nhiều hình ảnh một người phải làm việc đến tận đêm khuya, trong giờ làm việc thì bị sai vặt hết việc này đến việc khác rồi suy sụp lúc nào không hay. Tôi cũng biết đó không phải vấn đề về năng lực làm việc của họ mà đó là tình huống khó tránh khỏi do cơ cấu công ty.
Tôi có thể thấy sắc mặt của tiền bối ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Tôi tìm được việc làm tại một công ty được cho là khá tốt, và tôi cũng không hề ghen tị với những vị trí mà các tiền bối đã đạt được nhờ sự nỗ lực chăm chỉ.
Một vài tiền bối cũng giống như tôi, cố gắng cũng chỉ ở cấp trung trung. Một ngày nọ, tôi nói với một vị tiền bối về mối lo lắng của mình trong công việc, thì anh ấy lại bảo tôi rằng không cần phải làm việc quá chăm chỉ. Tôi thắc mắc tại sao anh ấy làm việc chăm chỉ, màn hình chính trong giờ làm việc lúc nào cũng đầy ắp nội dung công việc, nhưng trong đầu lại có suy nghĩ đối lập như thế? Anh ấy nói rằng không chỉ riêng anh ấy mà “những người xung quanh” đều nghĩ như vậy.
Câu nói của người tiền bối đó thực sự rất có ảnh hưởng đối với tôi. Người tiền bối đó có cấp bậc tương đương với tôi nên chúng tôi đã hợp tác với nhau trong nhiều việc, cả “những người xung quanh” có cùng suy nghĩ như lời anh ấy nói cũng chính là những tiền bối có vị trí ngang nhau. Khi nghe điều đó tôi đã rất tuyệt vọng.
Tôi có niềm đam mê với công việc và có xu hướng cố gắng rất khi được giao việc gì đó. Tôi đã nghĩ nếu được trả tiền để làm việc trong 8 tiếng, thì chúng ta nên cố gắng để hoàn thành công việc. “Làm tốt công việc được giao sẽ giúp phát triển năng lực của bản thân, thế thì làm việc thật chăm chỉ là chuyện nên ủng hộ còn gì? Nhưng không phải như thế.”
Có thời điểm công ty thay đổi cơ cấu, tôi phải đảm nhận tất cả những công việc linh tinh. Tôi chẳng còn thời gian dành cho bản thân và cũng không còn cảm giác đạt được thành tựu gì, nên đây không phải là hình mẫu ‘người trưởng thành hạnh phúc’ mà tôi đã mong muốn khi còn nhỏ.
Bbyonggeul/ Light books & NXB Hồng Đức