Chương trình phúc lợi tự chọn (Cafeteria Plan) là gì?
Mục Lục
Chương trình phúc lợi tự chọn
Chương trình phúc lợi tự chọn trong tiếng Anh là Cafeteria plan hay cafeteria benefit plan.
Chương trình phúc lợi tự chọn là một chương trình phúc lợi mà nhân viên được quyền lựa chọn cho mình cơ cấu phúc lợi.
Tại Mỹ, chương trình phúc lợi tự chọn còn được gọi là chương trình phúc lợi linh hoạt (flexible benefit plan) hoặc kế hoạch khoản 125 (Section 125 plan).
Chương trình phúc lợi tự chọn (Cafeteria Plan) được đặt tên theo "cafeteria" - một quán ăn có hình thức tự phục vụ, nơi các khách hàng sẽ lựa chọn đồ ăn họ muốn. Tương tự, với chương trình phúc lợi này, nhân viên có thể lựa chọn phúc lợi cho mình trước khi bị tính thuế. Chương trình này giúp cho sự đa dạng trong lực lượng lao động tiếp tục phát triển và nhân viên có thể tìm kiếm lợi ích cá nhân hóa qua đó.
Nội dung về chương trình phúc lợi tự chọn
Chương trình phúc lợi tự chọn bao gồm những lựa chọn về bảo hiểm, chẳng hạn như tài khoản tiết kiệm cho sức khỏe, hoặc bảo hiểm nhân thọ theo nhóm và bảo hiểm thương tật. Ngoài ra, có các lựa chọn phổ biến khác như đóng góp kế hoạch hưu trí, chương trình hỗ trợ nhận con nuôi, tài khoản chi tiêu linh hoạt và phúc lợi tiền mặt.
Những lựa chọn linh hoạt này giúp nhân viên điều chỉnh những phúc lợi phù hợp theo nhu cầu cụ thể của họ. Ví dụ, một nhân viên có thể quan tâm nhiều tới việc chăm sóc sức khoẻ và như thế sẽ chọn một chương trình bảo hiểm sức khỏe toàn diện hơn. Trong khi đó một nhân viên khác lại muốn quan tâm hơn đến việc về hưu và do đó tập trung nhiều tiền hơn để mua bảo hiểm hưu trí.
Mỗi nhân viên phải ước tính số tiền họ sẽ phải đóng cho chương trình phúc lợi tự chọn trước khi một năm thuế bắt đầu. Khoản tiền phải đóng sẽ được chia cho số kì tính lương và được khấu trừ từ mỗi chi phiếu trả lương trong suốt thời gian mà kế hoạch diễn ra. Nếu nhân viên không tiêu hết số tiền đã được phân bổ, họ sẽ mất khoản tiền còn lại.
Chẳng hạn, nếu như John phân bổ 2.000 USD cho các chi phí y tế nhưng chỉ tiêu 1.500 USD thì anh ấy sẽ mất 500 USD còn lại.
Nếu nhân viên chi tiêu vượt quá số tiền được phân bổ, họ phải trả một phần phí bảo hiểm cho chủ lao động.
Chẳng hạn, nếu Emma chi tiêu thêm 1.000 USD so với khoản được đóng bảo hiểm của mình, cô ấy sẽ phải tự trả phần dư ra đó.
Hạn chế của chương trình phúc lợi tự chọn
Việc cá nhân hóa chương trình phúc lợi tự chọn sẽ khiến chúng trở nên phức tạp và tốn thời gian để quản lí hơn. Công ty sẽ phải liên tục thông báo tới mỗi nhân viên về những thay đổi về chi phí lợi ích, bảo hiểm và việc sử dụng phúc lợi của họ. Khi những trường hợp thay đổi xảy ra, việc quản trị cũng sẽ trở nên khó khăn hơn. Điều này có thể được giải quyết bằng cách, chỉ cho phép nhân viên thay đổi lựa chọn của họ theo định kì.
Ví dụ, một công ty chỉ có thể cho phép nhân viên thay đổi chương trình phúc lợi tự chọn của họ một lần trong năm. Nếu một nhân viên đã hưởng hết phúc lợi trong tiêu chuẩn của họ và nghỉ việc trước khi họ đóng tiền hàng năm, người chủ lao động sẽ phải chịu một khoản lỗ.
(Theo Investopedia)