Đạo luật Hiệp hội Thương mại của Thái Lan gây tranh cãi
Quy định của Đạo luật Hiệp hội Thương mại Thái Lan hạn chế khả năng của các hiệp hội trong việc đầu tư thông minh hơn để có thể tăng quỹ. Nếu không có sự thay đổi trong luật, các hiệp hội sẽ tiếp tục bỏ lỡ cơ hội để tăng nguồn lực và mang lại nhiều giá trị hơn cho các thành viên của mình.
Báo Bangkok Post (Thái Lan) số ra mới đây đăng bài viết của nghiên cứu viên Konchawan Kanthasut và nhà nghiên cứu cao cấp Thanthip Srisuwannaket tại Viện Nghiên cứu Phát triển Thái Lan, trong đó đề xuất sửa đổi Đạo luật Hiệp hội Thương mại của Thái Lan, B.E. 2509 (1966) theo hướng linh hoạt tài chính nhằm tạo nguồn lực cho tăng trưởng.
Theo hai tác giả, các hiệp hội thương mại đóng vai trò quan trọng trong việc hỗ trợ các chủ doanh nghiệp và doanh nhân Thái Lan. Các hiệp hội cung cấp cho các doanh nghiệp một nền tảng để chia sẻ kiến thức về ngành, trao đổi ý tưởng và tổ chức các hoạt động thúc đẩy tăng trưởng và hợp tác.
Theo Văn phòng Xúc tiến doanh nghiệp vừa và nhỏ, Thái Lan có hơn 3,2 triệu doanh nghiệp vào năm 2023. Theo báo cáo của Cục Phát triển Doanh nghiệp, Bộ Thương mại, đến năm 2024, Thái Lan đã có hơn 3.032 hiệp hội thương mại.
Các hiệp hội thương mại tạo ra thu nhập thông qua phí thành viên, tiền quyên góp và các dịch vụ, chẳng hạn như phí tư vấn và đào tạo kinh doanh cho người ngoài. Tuy nhiên, luật pháp cấm họ điều hành các doanh nghiệp vì lợi nhuận hoặc phân phối lợi nhuận giữa các thành viên. Thay vào đó, các quỹ phải được sử dụng theo mục tiêu thành lập của hiệp hội.
Các hoạt động này giúp các thành viên phát triển và hỗ trợ các doanh nhân mà không tính đến việc chia sẻ lợi nhuận. Họ vẫn trung thành với tinh thần của luật pháp, khuyến khích các hiệp hội thương mại cùng nhau vì lợi ích của các thành viên.
Các hiệp hội thương mại ở các quốc gia khác có tính linh hoạt về tài chính hơn. Ví dụ, tại Mỹ, không có luật nào quản lý cụ thể các hiệp hội thương mại như ở Thái Lan. Các hiệp hội thương mại chỉ cần khai báo thông tin tài chính để được miễn thuế, đăng ký làm nhóm vận động hành lang theo Đạo luật công bố hoạt động vận động hành lang năm 1995 và tuân thủ các quy tắc nghiêm ngặt về quyên góp chính trị do Ủy ban bầu cử liên bang đặt ra.
Nhờ có quyền tự do này, các hiệp hội thương mại Mỹ tạo ra các quy tắc nội bộ của riêng mình để quản lý đầu tư và xử lý tài chính. Các chính sách này giúp họ tránh xung đột lợi ích và duy trì tính minh bạch.
Một ví dụ điển hình là Hiệp hội môi giới bất động sản quốc gia (NAR), nơi có thể đầu tư tiền của mình vào cổ phiếu và trái phiếu, nhưng với danh mục đầu tư cân bằng, với chính sách đầu tư và phân bổ rủi ro rõ ràng, không chỉ đầu tư vào một tài sản duy nhất. Các khoản đầu tư có thể được quản lý nội bộ bởi nhân viên hiệp hội thương mại hoặc các nhà quản lý tài chính bên ngoài. Nhưng danh mục đầu tư phải được một hội đồng cố vấn đầu tư xem xét hàng quý để đảm bảo trách nhiệm giải trình.
Chính sách đầu tư của NAR cũng đi kèm với các quy tắc nghiêm ngặt. Họ không thể đầu tư quá 2% danh mục đầu tư của mình vào bất kỳ công ty hoặc đơn vị phát hành nào. Họ cũng không thể đầu tư vào chứng khoán chưa niêm yết. Ngoài ra, họ không thể phân bổ tiền cho các tài sản không liên quan đến hoạt động của hiệp hội, chẳng hạn như kim loại quý, đồ trang sức hoặc giao dịch tương lai đầu cơ.
Các loại hiệp hội khác có chính sách đầu tư tương tự, giống như hiệp hội thương mại. Ví dụ, Hiệp hội Y khoa Mỹ (AMA) có thể đầu tư vào cổ phiếu, quỹ tương hỗ, trái phiếu chính phủ và trái phiếu doanh nghiệp để tăng doanh thu cho các hoạt động cốt lõi của mình và phục vụ tốt hơn cho các thành viên của mình.
Các hiệp hội thương mại Thái Lan có thể hưởng lợi từ một cơ chế như vậy. Tuy nhiên, điều này chỉ có thể thực hiện được nếu Thái Lan sửa đổi Đạo luật Hiệp hội Thương mại năm 1966 để cho phép đầu tư tài chính rủi ro thấp, mang lại lợi nhuận cao hơn tiền gửi ngân hàng. Với các quy tắc phù hợp để đảm bảo tính minh bạch và trách nhiệm giải trình, các thành viên sẽ được hưởng lợi từ các chương trình có tác động lớn hơn và cuối cùng sẽ đóng góp nhiều hơn cho nền kinh tế.
Để đảm bảo quản lý rủi ro có trách nhiệm, cơ quan chính phủ có thể đưa ra các biện pháp bảo vệ cụ thể để mở ra các cơ hội đầu tư. Ví dụ, cơ quan này có thể chỉ cho phép đầu tư vào các lựa chọn rủi ro thấp như trái phiếu chính phủ. Một cách tiếp cận khác là giới hạn số tiền có thể đầu tư, chẳng hạn như giới hạn đầu tư không quá 25% tổng dự trữ tiền mặt của hiệp hội. Cơ quan chính phủ cũng nên cân nhắc đặt ra quy tắc đảm bảo lợi nhuận đầu tư được sử dụng riêng cho sự phát triển của các thành viên.
Việc sửa đổi luật hiệp hội thương mại để cho phép đầu tư vào các sản phẩm rủi ro thấp như trái phiếu chính phủ là hợp lý. Những thay đổi này sẽ giúp các hiệp hội xây dựng nền tảng tài chính vững chắc hơn trong khi vẫn trung thành với mục đích ban đầu của luật.
Theo bài viết trên, ra đời cách đây 58 năm, Đạo luật Hiệp hội Thương mại hiện đã lỗi thời và không còn phản ánh được nhu cầu của nền kinh tế ngày nay. Cải cách là điều cần thiết. Cho phép các hiệp hội thương mại khai thác thị trường vốn có thể biến chúng thành động lực tăng trưởng thực sự. Với sự linh hoạt về tài chính hơn, họ có thể hỗ trợ các thành viên của mình hiệu quả hơn và tạo ra sự khác biệt lớn hơn trong nền kinh tế.
Đỗ Sinh (P/v TTXVN tại Thái Lan)