Phá sản nước rút (Quick-Rinse Bankruptcy) là gì? Đặc điểm và lí do thực hiện
Mục Lục
Phá sản nước rút
Phá sản nước rút trong tiếng Anh là Quick-Rinse Bankruptcy.
Phá sản nước rút là thủ tục phá sản được xây dựng để chuyển thành các thủ tục pháp lí phá sản nhanh hơn so với phá sản thông thường.
Thuật ngữ "phá sản nước rút" lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc khủng hoảng tín dụng bắt đầu vào năm 2008, và được sử dụng để mô tả các vụ phá sản có kế hoạch của hai đại gia ô tô Chrysler và General Motors ở Mỹ.
Để các thủ tục phá sản nước rút có hiệu lực, các bên liên quan phải thương lượng các điều khoản trước khi tiến hành tố tụng.
Các cuộc đàm phán này diễn ra giữa chính phủ, chủ nợ, các đoàn thể, cổ đông và các bên khác để ngăn cản nộp hồ sơ làm chậm quá trình của các bên tại tòa án.
Phá sản nước rút cũng có thể được gọi là "Phá sản có kiểm soát" (Controlled Bankruptcy).
Đặc điểm của Phá sản nước rút
Những vụ phá sản được đàm phán trước đó đã phát sinh trong suốt cuộc khủng hoảng tín dụng năm 2008 do tác động nhận thấy mà những thất bại của Chrysler và General Motors đã gây ra cho nền kinh tế.
Người ta lập luận rằng các thủ tục phá sản xảy ra sẽ dẫn đến việc sa thải hàng loạt và mất khách hàng, làm trầm trọng thêm suy thoái và làm tăng trưởng kinh tế chậm hơn.
Phá sản nước rút so với Phá sản đã định trước
Phá sản nước rút có mục đích gần giống như phá sản đã định trước, đó là để tránh sự kéo dài chậm chạp, phức tạp và tốn kém của các thủ tục tố tụng tại tòa án.
Tuy nhiên, hai khái niệm khác ở chỗ, việc phá sản nước rút đi kèm là lời hứa về tài chính của người nộp thuế.
Với phá sản đã định trước, công ty sẽ nói với các chủ nợ của mình rằng họ muốn đàm phán về các điều khoản phá sản trước khi nộp đơn xin bảo vệ phá sản tại tòa án. Điều này mang lại cho các chủ nợ cơ hội làm việc với công ty để đi đến thỏa thuận về các điều khoản trả nợ trước khi nộp đơn.
Lí do thực hiện Phá sản nước rút
Trong các vụ phá sản như của General Motors và Chrysler, nơi mà bảo tồn giá trị của các công ty và cho họ cơ hội tái tổ chức và tồn tại tốt nhất là điều hết sức quan trọng, và sự thành công về cơ bản cũng rất quan trọng.
Câu hỏi đầu tiên giữa các nhà đàm phán và nhà quản trị khi phá sản là như thế nào là nước rút, hoặc khi nào cần đạt được sự thỏa thuận.
Một công ty bên bờ vực phá sản chỉ có một khoảng thời gian giới hạn trước khi nó bắt đầu mất lượng lớn khách hàng, vốn lưu động, nguồn tài chính, nhà cung cấp do phá sản.
Tất cả các bên đều có lí do chính đáng để thực hiện phá sản nước rút, bởi vì giá trị, mối quan hệ và nguồn vốn nhân lực từng ngày bị hao mòn.
(Theo Investopedia)